“Người gác đền” trường mầm non Hoa Phượng
Bao cảm xúc mà chỉ đến trường mới có. Cảm xúc về đồng nghiệp, về học sinh, và cảm xúc về người một người anh, người bác – người “gác đền” của chúng tôi thật giản dị và thân thương. Bác Đồng! Đó là người mà tôi muốn dành trọn những trang viết này về bác!
Một người lặng thầm với bao việc “không tên”, nhưng lại luôn ghi vào lòng mỗi thành viên chúng tôi một tình cảm nồng ấm chân thật. Tự nhiên mà chân chất, gần gũi mà ấm áp, thân thương mà gắn bó… Chả hiểu từ bao giờ, sự có mặt của bác trong phòng bảo vệ và dáng đi, cử chỉ của bác trở nên thân thương đến lạ.Cụm từ “Người gác đền” không phải chỉ được dùng trong bóng đá. Đó là cái tên mà chúng tôi thân yêu đặt cho bác bảo vệ của trường - Bác Đồng. Chúng tôi thật may mắn khi được làm việc với bác - người gác đền tuyệt vời của chúng tôi!
Bác Đồng không phải là thầy giáo, bác là người mà các con học sinh gọi với cái tên trìu mến đầy tin tưởng: “Bác bảo vệ”. Đối với chúng tôi, bác Đồng chính là “lũy làng” là người “Biết tuốt” mà chúng tôi yêu mến nhất.
Tôi còn nhớ lần đầu tiên đến trường mầm non Hoa Phượng, người đầu tiên tôi gặp là bác. Với nụ cười thân thiện luôn nở trên môi, bác đã chào đón chúng tôi bằng giọng nói ấm áp và sự hướng dẫn nhiệt tình, giúp tôi cảm thấy nơi này thật gần gũi, thận thiện và đó cũng là ngôi nhà thứ 2 của tôi. “Vạn sự khởi đầu nan, ấn tượng ấm áp của ngày đầu ấy tôi luôn ghi trong lòng và tôi cũng luôn nhắc nhở mình hãy mang tặng nụ cười chân thành cho tất cả mọi người như bác Đồng. Rất tự nhiên, tôi thấy yêu và gắn bó với trường, với lớp.
Công việc bảo vệ của bác rất vất vả. Dù nắng hay mưa, những đêm đông giá rét bác vẫn âm thầm kiểm tra từng ổ khóa, từng cánh cửa, từng công tắc đèn… Tất cả đều âm thầm và kiên nhẫn. Nhiều hôm mưa phùn gió rét, bác vẫn cẩn thận cầm theo chiếc đèn pin đi tuần tra từng vị trí trong trường. Ngày xưa ở ngôi trường cũ, chúng tôi còn đơn sơ thiếu thốn mọi thứ. Duy chỉ có tình cảm, nụ cười mà bất kỳ thành viên nào trong mái ấm gia đình Hoa Phượng cũng đều được nhận từ bác. Có lẽ vì vậy mà theo một thói quen, mỗi khi bước qua cánh cổng vào trường, chúng tôi đều nhìn vào phòng bảo vệ mong được chào bác và được nhận nụ cười đôn hậu của bác. Và chiều muộn khi dời trường về với mái ấm gia đình thì chúng tôi luôn được bác vẫy tay chào tạm biệt, kèm theo nụ cười thân thiện của buổi sáng.
Bác Đồng là một người rất tận tâm với công việc. Công việc chính của bác là ngày ngày bảo vệ trường học, quét dọn sân trường sạch sẽ, nhưng bác còn bao việc không tên khác. Ai khó khăn gì cũng gọi bác: “Bác Đồng ơi, lớp tôi bị hỏng quạt”, “Bác Đồng ơi, thay giúp tôi cái bóng đèn”, “Bác Đồng ơi, cái máy tính lớp tôi lại nhớ bác”, “Bác Đồng ơi, xe cháu không nổ được”, “Bác Đồng ơi….”, “Bác Đồng ơi….”
Nhớ những kỳ thi hội giảng, thi giáo viên giỏi cấp Huyện đây là lúc là chúng tôi gọi bác nhiều nhất. Không ngại khó ngại khổ, bác luôn giúp đỡ chúng tôi bất cứ công việc gì từ cắt gỗ, cắt sắt, hàn khung, đóng bạt tường…Mạ rất lạ là việc gì với bác cũng như người thợ lành nghế. Vừa làm bác lại vừa tư vấn chúng tôi, điều chỉnh thiết kế để sản phẩm dạy học vừa đẹp lại an toàn. Có bác- đồ dùng dạy học của chúng tôi thêm đẹp hơn, có bác - ý tưởng thiết kế của chúng tôi khả thi hơn, có Bác- tiết học của chúng tôi thêm sinh động hơn.Thật tuyệt vời, khi chúng tôi có Bác!
Có những lúc, tôi thấy Bác giống như “nghệ sĩ”. Các hoạt động, bác đều tham gia nhiệt tình. Bác hát không hay lắm, nhưng luôn mang lại cho chúng tôi cảm xúc khó quên. Bác hát trong Hội nghị, bác hát trong những lần gặp mặt, bác tham gia diễn trong sự kiện quan trọng của chúng tôi “ Lễ Đón Bằng công nhận Trường mầm non đạt chuẩn Quốc gia mức độ II” … tất cả đều có bác.
Không chỉ với chúng tôi, mà với trẻ Bác cũng luôn dành sự yêu thương, trìu mến. Giờ trực của bác, trẻ đến trường ríu rít “ Con chào ông Đồng ạ!”; “ Con chào ông bảo vệ”… Đáp lại các con là cái vẫy tay,, xoa đầu hay động tác dứ dứ vui đùa với trẻ. Khi trẻ chơi hay hoạt động ngoài sân, bác luôn quan tâm nhắc các con chơi cẩn thận. Phụ huynh học sinh cũng dành cho Bác sự tin yêu quý trọng. Tôi nhớ, có thời gian bác Đồng bị mệt nghỉ làm vài hôm, nhiều phụ huynh rất quan tâm hỏi thăm “ Bác Đồng dạo này sao không thấy, cô nhỉ?” Hay có phụ huynh bảo “ Cô ơi, cháu về hay kể chuyện Bác Đồng”
“Bác Đồng ơi!” - Tiếng gọi thân thương ấy cứ thỉnh thoảng lại vang lên. Nhắc đến Bác, ai cũng thấy hình ảnh Bác bảo vệ vui tính, thân thiện, luôn quan tâm nhiệt tình cùng nụ cười luôn nở trên môi - nụ cười ấm áp buổi đầu đến trường tôi đã thấy. Với chúng tôi, Bác là “Người gác đền” thân thương nhất – Bác bảo vệ trường mầm non Hoa Phượng.
Cổ Bi, tháng 2 năm 2023
Người viết
Nguyễn Thị Hà